Cảm nhận ca khúc "Anh Về Với Em" (Trần Thiện Thanh) - Bài hát là "đứa con nhỏ" của Không Bao Giờ Ngăn Cách _ NXCC

   

Chuyện tình của người lính như là một đề tài vô hạn trong nguồn cảm hứng sáng tác của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh. Những chuyện tình đó rất nhẹ nhàng, rất đẹp và không mang màu sắc “bi lụy” nên rất được khán giả nghe nhạc đón nhận. Trong số các sáng tác đó có một bài hát khá là nổi bật, nó cứ lặng lẽ thôi nhưng lại là lặng lẽ sống miệt mài với thời gian.

Bài hát đó có tên là "Anh Về Với Em" được nhạc sĩ sáng tác vào năm 1964. Và trong tờ nhạc được phát hành, phía bên dưới đầu đề có câu “cho KHÔNG BAO GIỜ NGĂN CÁCH - T.T.T”. Vậy thì lý do bài hát này được ra đời với lý do ra đời Không Bao Giờ Ngăn Cách trước đó chính là một. Vậy lý do đó là gì? Tôi cũng không biết được, bởi vì tôi có sống trong lòng ông ấy đâu mà biết (cười).

Nhưng theo như đồn đoán thì câu chuyện phía sau có liên quan đến ca sĩ Minh Hiếu. Có một giai thoại cho rằng nhạc sĩ và cô không chỉ là một cặp song ca đơn thuần, mà họ chính là “một cặp” thực thụ theo kiểu mà mọi người thường hay nghĩ đến nhất. Dù rằng lúc quen cô Minh Hiếu thì nhạc sĩ cũng đã lập gia đình trước đó khá lâu, và câu chuyện chưa bao giờ được những người trong cuộc thừa nhận, nhưng giai thoai đó vẫn luôn không ngừng tồn tại. Và vì hai người là một cặp nên nhạc sĩ Trần Thiện Thanh đã sáng tác rất nhiều ca khúc để dành tặng cho cô và cho mối tình của hai người họ. Trong đó có ca khúc Không Bao Giờ Ngăn Cách - và ca khúc này gần như một thời gian dài sau đó chỉ có cô Minh Hiếu hát như là được độc quyền dành riêng cho cô vậy. Cũng chính vì vậy mà mọi người càng tin mối tình ấy là có thật.

Ca sĩ Minh Hiếu - Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh

Nhưng dù điều đó có thật hay không thì có một sự thật hiển nhiên trước mắt, đã được chính tác giả khẳng định là bài hát Anh Về Với Em chính là “đứa con nhỏ” của Không Bao Giờ Ngăn Cách.

Bài hát là một câu chuyện nhỏ của anh lính khi được phép về thăm nhà. Anh gặp gỡ người thương và tâm trạng của cả hai dường như được hiện ra rất rõ ràng trong bài hát.

Anh về với em,

như chim liền cánh như cây liền cành.

Như đò với sông,

như nước xuôi dòng vào lòng biển xanh.

Em ơi trăng còn sáng nên tình yêu vẫn còn mang,

Em ơi sương còn xuống nên tim côi mong sưởi ấm.

Ta xa nhau lâu rồi,

ta mong nhau lâu rồi, gần nhau đêm nay thôi...

Vui mừng, xúc động xen lẫn sự lưu luyến và một chút buồn bã chính là những cảm xúc mà tôi cảm nhận được ngay khi nghe đoạn đầu của bài hát. Khi anh về, tình cảm dạt dào của họ cũng được đong đầy thêm từng giây, từng phút “như chim liền cánh như cây liền cành”, “như đò với sông, như nước xuôi dòng vào lòng biển xanh”. Sự cách xa lâu ngày không làm cho họ vơi đi những tình cảm vốn có, mà càng làm cho tình yêu của họ càng thêm da diết bởi sự nhớ nhung vô bờ bị ngăn cách bởi không gian. Chỉ cần “trăng còn sáng”, “sương còn xuống” thì tình yêu của họ sẽ luôn luôn tồn tại, con tim của họ sẽ mãi mãi có nhau. Và trong giây phút gặp gỡ nhau ấy, niềm hạnh phúc của họ như vỡ òa, họ không mong cầu gì hơn, chỉ muốn được ngay lập tức “gần nhau đêm nay thôi” vì họ đã “mong nhau lâu rồi”.

Mời quý vị nghe lại ca khúc "Anh Về Với Em" Trình bày: Nhật Trường (Trần Thiện Thanh)

Bấm vào giữa hình trên để nghe "Anh Về Với Em" Trình bày: Nhật Trường (Trần Thiện Thanh)

 

Mời quý vị nghe lại ca khúc "Anh Về Với Em" Trình bày: Thanh Tuyền (thu âm trước 1975)

Bấm vào giữa hình trên để nghe "Anh Về Với Em" Trình bày: Thanh Tuyền (thu âm trước 1975)

 

Nhưng niềm hạnh phúc ấy thật ngắn ngủi vì “mai ta lại cách xa nhau muôn trùng”. Chỉ một đêm nay thì làm sao mà có thể đủ cho “bao ngày nhớ nhung” kia, nhưng họ cũng đành phải chấp nhận và tận dụng hết từng phút giây đáng quý ấy khi ở bên nhau. Nói thì nói thế, nhưng làm sao họ có thể ngăn cản được sự lưu luyến đang dâng trào trong cõi lòng. Nhìn người con gái mình khóc, xót xa nhưng anh cũng an ủi cô “sao em anh lại khóc khi anh ra đi vì em?”, và cho dù có chia cắt thì ân tình của họ sẽ càng lớn hơn mà thôi. Nhưng giờ phút chia ly càng đến thì càng không ngăn được sự tiếc nuối ấy, cô gái vỡ òa không biết làm gì hơn, chỉ biết lặp lại trong vô thức “mai nay anh đi rồi, mai nay anh đi rồi, mai nay anh lại đi

Anh về với em,

mai ta lại cách xa nhau muôn trùng.

Bao ngày nhớ nhung,

vơi hết tâm sự vừa cạn một đêm.

Sao em anh lại khóc khi anh ra đi vì em?

Hay chăng ân tình lớn hơn không gian đôi mình cách?

Mai nay anh đi rồi,

mai nay anh đi rồi,

mai nay anh lại đi...

 

Không trách em yếu mềm khi con tim đơn côi.

Không muốn em dối lòng khi mang mang buồn tủi.

Anh muốn em hiểu rằng đời chiến sĩ phong sương,

Nên một lần về thăm bằng vạn ngày gần nhau.

 

Em biết không những chiều, khi sương thu giăng giăng,

Anh nhớ xưa chúng mình hay đi trên đường vắng,

Anh nhớ xưa một lần lặng ngắm ánh mây trôi

Làm người yêu lính chiến mấy ai gần nhau ....

Nhưng làm sao anh có thể trách cô được, vì anh hiểu lắm sự cô đơn và buồn tủi mà cô phải chịu đựng khi hai người xa cách nhau. Vậy nên anh cũng muốn cô hiểu rằng từng giây, từng phút khi hai người được gặp gỡ nhau đối với anh chính “bằng vạn ngày gần nhau”. Mọi yêu thương, nhung nhớ anh đã dồn hết tất thảy vào một lần được gặp nhau ngắn ngủi như vậy là vì sao? Là vì “những chiều, khi sương thu giăng giăng” anh đều nhớ đến cô, nhớ đến con đường mà hai người từng tay trong tay khi xưa ấy. Là vid anh hiểu khi làm người yêu của một  “lính chiến” như anh cô phải chịu đựng những gì, và anh cũng muốn cô biết rằng ở nơi xa ấy tâm trạng của anh cũng không khác gì cô cả.

 Nên bây giờ dù có phải xa cách nhau như “chim kia lìa cánh cây kia lìa cành”, và cho dù “đôi đứa đôi miền nhạt nhòa chiều mưa” thì hai người chỉ mong ước, cầu xin cho tình yêu của họ, “Xin cho ân tình sẽ bao la như sương đầu núi/ Xin cho ân tình sẽ không mau tan như bọt nước”. Vì cả hai người đều có một niềm tin chung, rằng “anh đi anh lại về” và tình yêu của họ sẽ “trăm năm bền lâu” - đó cũng chính là niềm mơ ước nhỏ nhoi của hai con người đang mang trong mình một “tình yêu lớn”.

Bây giờ cách xa,

chim kia lìa cánh cây kia lìa cành

Bây giờ cách xa,

đôi đứa đôi miền nhạt nhòa chiều mưa.

Xin cho ân tình sẽ bao la như sương đầu núi,

Xin cho ân tình sẽ không mau tan như bọt nước.

Anh đi anh lại về,

em ơi tơ duyên đầu xin trăm năm bền lâu...

Anh đi anh lại về,

em ơi tơ duyên đầu xin trăm năm bền lâu…

Câu chuyện tình của họ cứ thế tồn tại cho đến bây giờ. Giờ đây tôi cũng không biết đã có biết bao nhiêu ca sĩ đã ngân nga lên những giai điệu ngọt ngào của bài hát nữa. Nhưng có lẽ điều đó với tôi, và những người yêu thích nhạc vàng và âm nhạc của Trần Thiện Thanh đã không còn quan trọng nữa, vì bây giờ ai hát cũng vậy chúng ta chỉ cần nghe thôi là đủ rồi.