"Mưa soi dấu chân em qua cầu
Theo những cánh rong trôi mang niềm đau..."
Trong màn mưa, tôi bỗng thấy con tim mình nhói đau, buồn da diết khi nghe thấy câu hát ấy vang lên. Tôi không nhớ được là tôi đã được nghe bài hát ấy từ khi nào, nhưng trong thâm tâm tôi biết rõ rằng những bản tình ca buồn như thế luôn ở lại trong lòng mình, in hằn một cách sâu sắc.
Cuộc đời con người thường được tô điểm đầy sắc màu bởi một thứ tình cảm được gọi tên là tình yêu. Cuộc đời ta sẽ vì thế mà trở thành một màu hồng mơ mộng, màu đỏ của sự đắm say, rồi màu xa của sự hy vọng…những sắc màu ấy sẽ luôn sôi động khi ta chìm ngập trong hạnh phúc vì yêu và được yêu. Thế nhưng, đâu phải ai cũng được suốt đời sống trong hạnh phúc, vì nhiều điều, nhiều biến đổi sẽ có những cuộc chia ly không ai muốn xảy đến, và tâm hồn ta cũng sẽ vì thế mà chịu tổn thương, màu đỏ của sự đam mê sẽ biến thành màu của con tim đang rỉ máu, cuộc đời muôn màu sắc như chìm trong màu xám xịt của màn mưa cứ mải miết không ngừng, rồi hy vọng cũng sẽ vụt tắt trong tăm tối của một màn đêm bao trùm… Cuộc đời ta cũng sẽ trở nên vô nghĩa đi kể từ lúc đó.
Một con tim bị tổn thương sẽ rất khó để được chữa lành, cho dù thời gian trôi qua có thể làm mờ đi những dấu vết đã qua. Nhưng sâu thẳm trong lòng của ta sẽ vẫn luôn luôn nhắc nhớ về một thời đã qua, nhắc nhớ về một tình yêu không thể nào quên được. Dù rằng ta đã từng đau đớn, đã từng u buồn nhưng sự thật là nếu không từng yêu, không từng hạnh phúc thì làm sao có thể buồn, có thể đau? Vì thế nên không oán hờn, không trách móc, đơn giản là vì người mà ta đã yêu và đã từng yêu ta là tự nguyện, là xuất phát từ tận con tim, không ai bắt ép. Và khi chúng ta chia ly cũng chẳng phải do ai, đơn giản chỉ là vì tình yêu ấy không thể tiếp tục nữa.
Nhạc sĩ Từ Công Phụng
Vậy nên như nhạc sĩ Từ Công Phụng đã viết Mắt Lệ Cho Người, một mối tình dù đã từng thiết tha nhưng đến lúc không tiếp tục được nữa thì cũng đành thôi. Người đi, ta buồn, nhưng cũng đành… buông…:
Mưa soi dấu chân em qua cầu
Theo những cánh rong cưu mang niềm đau.
Đời em đã khép .. đi vội vàng
Tình ta cũng lấp lối thiên đàng
Như cánh chim khuất ngàn, như cánh chim khuất ngàn
Còn mong còn ngóng chi ngày yêu dấu.
Nhìn bước chân người bước đi trong màn mưa lòng ta đớn đau đến lạ thường. Vậy là kể từ giây phút này trở đi, ta sẽ không bao giờ còn được ở bên cạnh người, cùng bước đi, cùng nắm tay như những ngày xưa nữa. Cuộc đời người từ nay đã rẽ một lối riêng, và cuộc tình của chúng ta từ nay cũng “lấp lối thiên đàng”, cũng tan biến đi như “như cánh chim khuất ngàn, như cánh chim khuất ngàn”. Vậy mà tại sao, trong lòng ta vẫn không ngừng ngóng trông, một lần thôi bước chân người sẽ dừng lại… Nhưng ta biết, có ngóng, có trông thì giờ đây tất cả cũng đã biến tan theo màn mưa, những ngày tháng yêu thương ấy giờ chỉ có thể gọi bằng hai chữ “đã từng”.
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Mắt Lệ Cho Người" Trình bày: Tuấn Ngọc
Bấm vào để nghe "Mắt Lệ Cho Người" Trình bày: Tuấn Ngọc
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Mắt Lệ Cho Người" Trình bày: Ngọc Lan
Bấm vào để nghe "Mắt Lệ Cho Người" Trình bày: Ngọc Lan
Người vẫn cứ bước đi vô tình, mặc cho cõi lòng ta có đớn đau đến nhường nào. Người vô tình cũng đâu biết rằng trái tim ta vẫn đang không ngừng yêu người, và sẽ mãi yêu người cho dù trái tim này sẽ buồn đến tận cùng của thời gian, đến tận cùng không lời nào có thể nói hết. Nhưng vì người đã ra đi nên từ nay ta sẽ “Xin giữ trong mắt lệ, xin giữ trong mắt lệ/ Nhòa theo từng gót chân người xa vời” - Xin giữ riêng nơi cõi lòng này, chỉ mình ta với ta âm thầm lặng lẽ sống với thời gian thiếu vắng bóng người.
Mưa soi dấu chân em qua cầu
Theo những cánh rong cưu mang niềm đau
Thời nào yêu hết trái tim buồn, lời nào yêu hết trái tim buồn
Xin giữ trong mắt lệ, xin giữ trong mắt lệ
Nhòa theo từng gót chân người xa vời.
Trong cơn mưa này, và những cơn mưa về sau nữa, có lẽ chỉ còn lại mình ta “âm thầm” mà thổn thức, mà nhớ miên man những ngày tháng cũ. Nhưng ta biết, tất cả, cả niềm vui, niềm hạnh phúc và cả niềm nhớ, nỗi thương đau cũng sẽ nhạt nhòa theo từng tháng, từng năm, nhạt nhòa như những lần “em khóc hồn nhiên”. Chắc có lẽ người sẽ giờ đây người vẫn chưa thể nào hiểu được đâu, nhưng đến khi cảm nhận được “nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở” người sẽ cảm nhận được cõi đời này đã vô vọng đến nhường nào. Cái nỗi vô vọng ấy chính là nỗi lòng của ta lúc này đây, lúc mà cuộc tình cứ vô tình mà rời xa cuộc đời ta, nhẹ nhàng nhưng lại đớn đau vô cùng.
Mưa âm thầm buổi chiều thổn thức
Sẽ nhạt nhòa từ ngàn năm nữa như em khóc hồn nhiên
Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở
Em thấy không cõi đời vô vọng.
Xin em hãy cho tôi tạ tình,
khi em đã đi qua khoảng đời tôi.
Dù một khoảnh khắc sớm phai tàn
Và lệ em ngấn trên mi nhạt
Đôi mắt em rất buồn, đôi chúng ta rất buồn
Vàng câu tình cũ, gửi vời theo đời.
Dù rằng người đã bước qua cuộc đời ta, dù rằng chỉ là trong một khoảnh khắc, rồi sau đó nó cũng đã “sớm phai tàn”, để lại giọt lệ vương trên đôi mắt người, để lại nỗi buồn vương trên đôi mắt người và cũng để lại nỗi buồn cho cuộc tình của đôi ta, cũng như để lại cho ta nỗi u sầu không thể vơi. Nhưng ta cũng đã nhờ có người mới cảm nhận được một tình yêu thiết tha, cảm nhận được những niềm vui nhỏ nhoi, những hạnh phúc vô bờ trong cuộc đời. Vậy nên “Xin em hãy cho tôi tạ tình, khi em đã đi qua khoảng đời tôi” - Xin người hãy cho ta được lưu giữ lại trong tâm hồn mình cuộc tình của chúng ta, và hãy cho ta được cảm ơn người, cảm ơn đời đã cho biết được cái gọi là tình yêu, những cảm xúc đẹp vô cùng và cũng đơn đau vô cùng. Cả cuộc đời này ta cũng xin nguyện khắc ghi tình yêu này cùng người - xin nguyện “vàng câu tình cũ, gửi vời theo đời”
Mắt Lệ Cho Người của nhạc sĩ Từ Công Phụng là một bản tình ca buồn tha thiết theo cơn mưa thấm đẫm lòng những con người yêu nhạc trong gần nửa thập kỷ qua. Tình yêu ấy buồn vô cùng vì không có một kết thúc viên mãn, nhưng với nhạc sĩ, tình yêu chính là một điều kỳ diệu, một điều đáng để trân trọng và biết ơn dù đó có là nỗi buồn, hay là sự đớn đau đến tột cùng đi chăng nữa. Có lẽ vì vậy mà nhạc sĩ là một trong 5 người nhạc sĩ nổi tiếng thời đó là có những bản tình ca lay động lòng người (cùng với Trịnh Công Sơn, Ngô Thụy Miên, Lê Uyên Thư và Vũ Thành An)
Đa phần những bản nhạc được hát lại từ những ca sĩ đều hát câu đầu là “Mưa soi dấu chân em qua cầu/ Theo những cánh rong trôi mang niềm đau”, nhưng những bản được nhạc sĩ tự mình hát đều là “cưu mang” niềm đau. Và trong bản ông song ca cùng Khánh Ly câu đầu tiên cũng khác: “Trôi trên con sóng xanh bạc đầu/ Theo những cánh rong cưu mang niềm đau” - Có lẽ với ông, niềm đau ấy là của ông, đã được ông nhờ cuộc đời “cưu mang”, vì nỗi đau ấy quá sâu sắc, quá đậm sâu trong lòng như những con sóng xanh cũng vậy, luôn “bạc đầu”, luôn cuộn trào miệt mài giữa lòng biển khơi - Có lẽ đó là nỗi đau không bao giờ có thể dứt trong cuộc đời ông.
Nhạc xưa chuyện cũ biên soạn