Nhạc sĩ Trúc Phương
Cứ như thế qua ngày, có lẽ khi đêm về là lúc mà ông cảm thấy cô đơn và lạc lõng nhất, vì vậy nên những tác phẩm của ông có rất nhiều bài mô tả nỗi buồn như sóng cuộn trào lúc về đêm. Nổi tiếng nhất trong số đó có lẽ chính là bài hát Nửa Đêm Ngoài Phố, một bài hát lột tả được hầu hết nỗi buồn và sự cô đơn đến tột cùng, đến đỉnh điểm của nhân gian:
Buồn vào hồn không tên,
Thức giấc nửa đêm nhớ chuyện xưa vào đời
Đường phố vắng đêm nao quen một người
Mà yêu thương trót trao nhau trọn lời..
Nỗi buồn len lỏi đến tận những ngõ ngách của tâm hồn, đó là một nỗi buồn không bao giờ có thể gọi tên, là một nỗi buồn khiến ta không thể nào ngủ yên giấc mà cứ chợt “thức giấc nửa đêm”. Rồi trong không gian tĩnh lặng đến lạnh người ấy, ta lại nhớ những chuyện của ngày xưa, cũng trong một đêm vắng lặng, trên đường phố ta đã “quen một người”. Chỉ một lần gặp gỡ như vậy “mà yêu thương trót trao nhau trọn lời”, mà con tim ta đã được bao vây bởi tình yêu.
Mời quý vị nghe lại ca khúc "Nửa Đêm Ngoài Phố" Trình bày: Thanh Thuý (thu âm trước 1975)
Bấm vào để nghe "Nửa Đêm Ngoài Phố" Trình bày: Thanh Thuý (thu âm trước 1975)
Mời quý vị nghe liên khúc "Tàu Đêm Năm Cũ & Nửa Đêm Ngoài Phố" Trình bày: Phương Anh & Phương Ý
Bấm vào để nghe liên khúc "Tàu Đêm Năm Cũ & Nửa Đêm Ngoài Phố" Trình bày: Phương Anh & Phương Ý
Và rồi ta cũng như ước nguyện mà được biết tên, được làm quen với người. Ngày ngày tháng tháng cũng dần trôi qua, hai ta cũng đã có những đêm cùng nhau chung bước, cùng nhau hò hẹn, cùng nhau chìm đắm trong niềm vui, niềm hạnh phúc của tình yêu đang trào dâng. Nhưng những điều đó giờ đây chỉ còn lại là kỷ niệm không thể nào quên trong trái tim ta. Ta biết phải làm sao để có thể quên được người? Quên được những tháng ngày mà đôi ta đã từng hạnh phúc ấy? Giờ đây, ta đang nhớ, nhớ vô cùng, nhớ đến mức mà “tâm tư những đêm ngủ không yên”. Nhưng ta biết phải làm sao để có thể quay trở lại như những ngày xưa, ngày mà chúng ta còn có nhau??
Để rồi làm sao quên?
Biết tên người quen, biết nẻo đi đường về
Và biết có đêm nao ta hẹn hò
Để tâm tư những đêm ngủ không yên ..
Câu hỏi ấy cứ đau đáu trong lòng ta mãi không thể dứt. “Giữa đường phố hoa đèn” ta lê bước chân vô định đi tìm một bóng hình quen thuộc của ngày xưa, của một người mà giờ đây đã không còn hẹn đến. Ta bước, cứ bước, bước đi trong bơ vơ, trong lạc lõng và kiềm tìm trong vô vọng, sự vô vọng ấy khiến cho ta cảm nhận được sự lạnh lẽo của đêm vắng đang len lỏi vào trái tim này, cảm nhận được rằng càng bước đi thì tiếng bước chân ta lại càng buồn hơn, càng vô vọng hơn mà thôi.
Nửa đêm lạnh qua tim
Giữa đường phố hoa đèn
Có người mãi đi tìm,
Một người không hẹn đến
Mà tiếng bước buồn thêm ..
Tiếc thay hoài công thôi
Phố đã vắng thưa rồi
Biết rằng chẳng duyên thừa
Để người không gặp nữa
Về nối giấc mơ xưa
Con phố càng về khuya lại càng thưa thớt đi rồi, sự kiếm tìm của ta ta biết rằng cũng chỉ hoài công mà thôi, thế nhưng ta không thể nào ngừng được bước chân mà cứ đi, đi mãi, không thể ngừng được sự hy vọng nhìn thấy được bóng hình ấy mà cứ tìm, tìm kiếm mãi. Ta biết rằng mối duyên ấy của hai ta đã đứt đoạn từ lâu, giờ đây dù có kiếm, có tìm thì ta cũng sẽ không thể nào gặp lại người thêm một lần nữa, không thể nào cùng người nối lại “giấc mơ xưa”, giấc mơ được cùng nhau đi hết cuộc đời. T biết rằng giờ đây tất cả chỉ còn là giấc mơ, giấc mơ của quá khứ xa xôi, nhưng làm sao để quên? Làm sao mà thôi nhớ, thôi mong?
Ngày buồn dài lê thê
Có hôm chợt nghe gió lạnh đâu tìm về
Làm rét mướt qua song len vào hồn
Làm khô môi biết bao nhiêu lần rồi..
Ta chấp nhận, chấp nhận sự thật rằng người đã mãi mãi rời xa ta, nhưng ta cũng không thể nào ngăn được nỗi buồn từng ngày “lê thê” trong cõi lòng này. Cuộc sống của ta giờ đây dường như đã không còn ý nghĩa nữa, ta cứ sống như vậy, trong vô định cho qua đi ngày tháng mà thôi. Ta cũng tưởng rằng mình đã vô cảm với mọi sự sẽ xảy ra, nhưng trong tận đáy lòng dường như ta vẫn không thể nào quên đi được sự cô đơn, lạc lõng và nỗi nhớ tha thiết về người mà “có hôm chợt nghe gió lạnh đâu tìm về” - Cơn gió ấy vậy mà lại vô tình “Làm rét mướt qua song len vào hồn/ Làm khô môi biết bao nhiêu lần rồi” - làm sống dậy những nỗi đau, nỗi buồn trong lòng ta đã cất dấu.
Ta biết rằng cuộc đời ta sẽ “còn nhiều bâng khuâng” , còn buồn và còn thương đến hết những ngày tháng còn lại. Vậy cho nên ta xin hỏi thế nhân “Có ai vì thương góp nhặt tâm tình này/ Gửi giúp đến cố nhân mua nụ cười” - Cũng không có ý gì khác, ta chỉ muốn sống lại một lần thôi nụ cười đã mất đi từ lâu ấy. Dù cho có được hay là không thì ta vẫn nhớ là ta cũng đã từng có được niềm vui ấy, hạnh phúc ấy, với người mà giờ đây xin chỉ gọi bằng hai từ “cố nhân”. Và suốt đời này ta cũng xin nguyện khắc ghi những ngày tháng ấy, những niềm vui và hạnh phúc ấy chính là “kỷ niệm” không bao giờ quên trong cuộc đời này của ta.
Đời còn nhiều bâng khuâng
Có ai vì thương góp nhặt tâm tình này
Gửi giúp đến cố nhân mua nụ cười
Và xin ghi kỷ niệm một đêm thôi…
Một bóng người nhỏ nhắn, bước đi trong đêm, giữa thành phố hoa lệ, giữa dòng người qua lại, mà sao tôi lại thấy đáng thương vô cùng. Sự cô đơn, nỗi buồn thương da diết từ con người ấy cứ tỏa ra không ngừng, không ngừng. Cõi lòng ấy, tại sao lại cô độc đến tận cùng như vậy. Có lẽ đó chính là bản thân của nhạc sĩ Trúc Phương khi tạo nên Nửa Đêm Ngoài Phố, một tác phẩm phải nói là để lại cho người nghe vô vàn những cảm xúc. Sự nổi tiếng cả nó có phần nào xóa đi ít nhiều được nỗi buồn và sự cô độc nơi con người nhạc sĩ bé nhỏ ấy hay không? Đó chính là câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi khi nghe ca khúc Nửa Đêm Ngoài Phố của nhạc sĩ Trúc Phương.
Lời bài hát "Nửa Đêm Ngoài Phố" Tác giả: Trúc Phương
Buồn vào hồn không tên,
Thức giấc nửa đêm nhớ chuyện xưa vào đời
Đường phố vắng đêm nao quen một người
Mà yêu thương trót trao nhau trọn lời..
Để rồi làm sao quên?
Biết tên người quen, biết nẻo đi đường về
Và biết có đêm nao ta hẹn hò
Để tâm tư những đêm ngủ không yên ..
Nửa đêm lạnh qua tim
Giữa đường phố hoa đèn
Có người mãi đi tìm,
Một người không hẹn đến
Mà tiếng bước buồn thêm ..
Tiếc thay hoài công thôi
Phố đã vắng thưa rồi
Biết rằng chẳng duyên thề
Để người không gặp nữa
Về nối giấc mơ xưa
Ngày buồn dài lê thê
Có hôm chợt nghe gió lạnh đâu tìm về
Làm rét mướt qua song len vào hồn
Làm khô môi biết bao nhiêu lần rồi..
Đời còn nhiều bâng khuâng
Có ai vì thương góp nhặt tâm tình này
Gửi giúp đến cố nhân mua nụ cười
Và xin ghi kỷ niệm một đêm thôi...
Nhạc xưa chuyện cũ biên soạn